Chuyện tôi ngoại tình, cả hai bên nội ngoại đều đã rõ sau 3 tháng ly hôn. Con về sống với cha và gia đình nội, cha mẹ tôi vì chuyện nhục nhã đấy mà sinh bệnh. Ngoại tình dăm ba tháng ngọt thì ít mà đắng thì nhiều, mất chồng, mất con, mất tất cả. Chẳng ai đánh đập gì mà lương tâm tự tra tấn.
Tôi may mắn sinh ra trog một gia đình khá giả, được học hành tới nơi tới chốn. Và tất nhiên, tôi cũng dễ dàng tìm được công việc lương cao như ý muốn. Cuộc sống chắc sẽ không có gì thay đổi, nếu tôi không gặp anh – chồng cũ.
Anh tên Thanh, người tỉnh lẻ lên Sài Gòn học đại học rồi tìm việc sinh sống. Vốn nghèo khó nên anh rất chăm chỉ học tập phấn đấu, mong có ngày sống giàu sang sung sướng. Biết anh là người như thế, tôi đem lòng yêu và không ngừng theo đuổi.
Sau hơn 6 tháng làm “cái đuôi” cuối cùng tôi cũng cưa đổ anh. Sau đó một năm, chúng tôi đám cưới. Người đời thường nói rất đúng, ở trong sung sướng người ta thường không ý thức được để mà hưởng thụ. Thời gian đầu sau cưới, tôi rất hứng thú vì những món ăn chồng nấu, dường như anh không để tôi động móng tay vào công việc nhà, tôi cứ đi làm rồi về nhà...và hưởng thụ cuộc sống như một bà hoàng. Lúc cưới tôi, anh đã có nhà có xe riêng chứ chẳng cần nhờ vã gì nhà vợ nên cha mẹ tôi cũng thương và trọng anh lắm, họ tin tưởng anh là điểm tựa vững chắc cho đời tôi.
Sau 3 năm kết hôn, tôi sinh cho anh hai cậu con trai kháu khỉnh. Vẫn như ngày đầu cưới nhau, một tay anh lo từ trong ra ngoài, kể cả hai đứa trẻ. Biết bao người ganh tị, đặc biệt là lũ bạn cứ suốt ngày kêu ca chồng nhậu nhẹt, cờ bạc, gái gú...chỉ có mỗi tôi là sung sướng nhất trần đời.
Mà đời thì nào có bằng phẳng như mong muốn. Tôi bắt đầu đâm ra chán ông chồng hoàn hảo “không chút tì vết” của mình. Thay vì tôi nghe mùi đàn ông từ anh như ngày nào thì giờ đây tôi nghe mùi sữa của lũ trẻ. Nói đến đây, có lẽ nhiều người sẽ trách tôi là người mẹ vô trách nhiệm, nhưng kì thực dù tôi có cố gắng đến thế nào thì hai thằng nhóc cũng chỉ bám lấy cha như thuở lọt lòng, vai trò người mẹ cũng nhạt dần.
“Nhàn cư vi bất thiện” tôi ngoại tình với anh nhân viên mới vào công ty nhỏ hơn tôi 6 tuổi. Trái tim tôi như sống lại, bờ vai rộng cùng nét thanh tú cuốn hút đến chết người của Nam khiến tôi cuồng quay trong cơn say tình. Như được sống lại thuở 23 xuân sắc, chăm chỉ son phấn và diện váy thật sexy, tôi bỏ quên hạnh phúc gia đình mà biết bao người mơ cũng không có được.
Chồng tôi – anh Thanh, anh biết rất rõ mỗi việc tôi làm. Tôi lén đem một số tư trang bán đi để phục vụ tình nhân trẻ, không cần phải nói, con số trong ngân hàng cũng đi dần về 0. Sau đêm ân ái định mệnh, với Nam như mọi đêm, tôi tỉnh dậy và nhận được thông báo toàn bộ số tiền cũng như đất đai của tôi đã bị bán sạch, tôi cũng không thấy Nam đâu nữa. Điện thoại điên cuồng đầu dây bên kia vẫn không liên lạc được, tôi cố tìm đến nhà bạn của Nam thì nhận được tin anh bỏ trốn cùng cô người yêu và mớ tài sản của tôi. Bàng hoàng! “Mình phải đi về đâu đây?”
Tôi về đến nhà như xác không hồn, anh lặng lẽ đi nấu cho tôi gói mì ăn đỡ đói, cạnh tô mì nóng hổi là tờ giấy ly hôn một bên đã kí sẵn. Anh và hai con sẽ sang nhà khác sinh sống, nhà này anh giao lại cho tôi. Ngày ba cha con rời khỏi nhà, hai đứa trẻ cũng không buồn nhìn tôi lấy một cái, sự lạnh lùng thờ ơ từ ba con người ấy, ngày một rõ, đau đến ngẹt thở. Chồng có quyền đối xử như vậy vì tôi xứng đáng, nhưng còn con thì...à, mà tôi hình như chưa bao giờ làm tròn vai trò của một người mẹ, nên thôi, con ghẻ lạnh là phải.
Chuyện tôi ngoại tình, cả hai bên nội ngoại đều đã rõ sau 3 tháng ly hôn. Con về sống với cha và gia đình nội, cha mẹ tôi vì chuyện nhục nhã đấy mà sinh bệnh. Ngoại tình dăm ba tháng ngọt thì ít mà đắng thì nhiều, mất chồng, mất con, mất tất cả. Chẳng ai đánh đập gì mà lương tâm tự tra tấn, thân xác hao gầy.
Ngoại tình, ly hôn, công việc cũng mất luôn. Tôi tìm đến công việc nhân viên tầm thường, lương vài đồng, giờ thì sao, chỉ mình nuôi mình, cần chi lắm tiền của. Lương tâm cứ dày vò cắn rứt ngày qua ngày, tháng qua tháng.
Đúng 10 năm sau ngày ly hôn, hai đứa con trai giờ cũng khôn lớn, tôi biết ơn anh vì điều đó. Nhưng có lẽ những lỗi lầm tôi gây ra cho con và anh chưa bao giờ phai nhạt, con vẫn không chịu gần tôi, gọi một tiếng “mẹ”, chỉ khẽ gật đầu chào một cái rồi đi chỗ khác.
Sau ngần ấy năm tổn thương, cuối cùng anh cũng tìm được người phụ nữ của đời mình, cô thương anh, thương luôn lũ trẻ, và lũ trẻ cũng vô cùng quý mến cô. Có lẽ đây là cái kết viên mãn nhất mà anh xứng đáng được nhận. Còn tôi – kẻ ngoại tình thì chẳng có quyền gì cầu mong một ngày bình yên trong tâm hồn, đến hơi thở cuối cuộc đời.
Ads: Chia sẻ cach giam mo bung và cach lam trang da an toàn hiệu quả tại nhà